Trang chủ » Kẻ khả kiến » Chương 6

Chương 6: Nhân ảnh trong ký lục

Sáng thứ Ba.

Không khí lớp 11A0 trầm xuống thấy rõ. Từ sau khi đoạn video camera cũ được khôi phục — trong đó xuất hiện hình bóng không rõ mặt lướt qua hành lang lúc nửa đêm — cả nhóm đều mang cảm giác nặng nề, đặc biệt là Vy và Thy. Khoa đang kiểm tra lại dữ liệu. Màn hình nhấp nháy vài đoạn hình ảnh ngắt quãng.

“Góc quay mờ… nhưng khung hình lúc 00:47 có sự chuyển động. Không phải gió. Không phải lỗi máy.” – cậu lẩm bẩm.

Duy vỗ vai Khoa. “Tao thấy giống… người mặc áo đồng phục trường. Nhưng kiểu… trôi đi.”

“Không có học sinh nào vào trường lúc đó cả.” – Khoa khẳng định.

Minh đứng sau từ lúc nào, tay cầm một máy ghi âm cũ. “Tôi ghi lại được một đoạn âm thanh lúc 1 giờ sáng, gần phòng D09.” – cậu nói, đưa thiết bị ra. “Nghe thử đi.”

Họ ngồi quây lại, tai nghe chia nhau. Tiếng rè rè phát ra trước. Sau đó là một tiếng gõ cửa nhẹ — ba lần. Rồi… một giọng nói lạ hoắc, như vọng ra từ đáy giếng: “Thầy… vẫn ở đó sao…?”

Cả nhóm rùng mình.

Vy siết chặt tay:

“Lại là ‘thầy’… Giống trong mẩu giấy tao tìm thấy tuần trước, cũng có dòng ‘thầy sẽ trở lại’…”

Thy ngẩng đầu.

“Lúc nhỏ… tao từng gặp một người đàn ông trong phòng giám thị cũ. Mắt ông ấy rất lạ, như không có đồng tử. Nhưng không ai khác nhìn thấy.”

Minh quay sang Thy. “Cậu đã từng chạm vào thứ đó rồi.”

Thy giật mình. “Gì cơ?”

Minh khẽ nói: “Tôi cần cậu đi với tôi chiều nay. Có thứ cậu phải nhớ lại.” Chiều cùng ngày, sau giờ học.

Thy và Minh lặng lẽ rời nhóm. Duy, Vy và Khoa bí mật bám theo. Họ thấy hai người đi thẳng đến phòng thực hành Sinh cũ – nơi đã đóng cửa từ năm ngoái.

Cửa khóa. Nhưng Minh rút từ túi ra một chiếc chìa cũ rỉ.

“Ở đâu ra vậy…?” – Thy hỏi.

“Có người đưa. Nhưng không còn sống để kể lại.” – Minh đáp, mở cửa.

Bên trong tối om. Không khí đặc quánh, như có hàng năm chưa ai mở. Cả nhóm bước vào. Mùi thuốc sát trùng trộn lẫn với hơi ẩm mốc.

Trên bàn giáo viên, có một cuốn sổ bìa đen không tên.

Thy chạm vào.

Ngay khoảnh khắc ấy — cánh cửa sau lưng đóng sập lại.

Minh lao tới, cố gắng mở. Không được.

Duy bật đèn pin. Khoa dò tín hiệu điện thoại. Mất sóng.

“Mấy giờ rồi?” – Vy hỏi, giọng bắt đầu run.

“4 giờ 17.” – Duy đáp.

Ngay lúc đó, đèn trong phòng bỗng bật sáng chớp nhoáng, rồi… tắt. Tiếng ghế dịch chuyển. Một cái bóng đổ xuống từ trần nhà. Không phải hình người — mà là… bóng của ai đó đang ngồi chờ từ trước.

Thy thì thào:

“Tôi biết bóng đó là ai rồi…”

Minh nhìn sang cô. “Nhưng chưa phải lúc cậu nhớ hết.” Tối đó, nhóm thoát ra được bằng lối cửa thoát hiểm phía sau – vốn tưởng đã bị hàn kín.

Trên cuốn sổ đen mà Thy mang ra được, chỉ có một dòng duy nhất:

“Không phải ai nhìn thấy… cũng còn đủ thời gian để hiểu.”

Cả nhóm không ai nói gì. Nhưng lần đầu tiên, Vy nhận ra… Thy bắt đầu mơ thấy những điều chưa từng xảy ra….

Cảm ơn bạn đã đọc!