Chương 12: 'Cái tên đó nghe hay mà'

Ray ngồi trong xe của mình, cách quán cà phê vài dãy nhà. Cốc cà phê trên bảng điều khiển đã nguội ngắt. Hình ảnh Caleb cứ lởn vởn trong tâm trí anh. Không phải Caleb mà anh nhớ từ thời đi học, với nụ cười hiền lành và vẻ hơi ngượng nghịu khi nhắc đến Ray. Người đàn ông ở quán cà phê căng thẳng như dây đàn, ánh mắt liên tục quét khắp phòng, ngón tay gõ nhịp không ngừng. Đó là một người đang sống trong sợ hãi.

Sự tò mò của Ray, vốn là bản tính, giờ đây nhuốm màu lo lắng sâu sắc. Chuyện gì đang xảy ra với Caleb? Anh biết Caleb làm báo, công việc có thể căng thẳng, nhưng không đến mức khiến một người trở nên như vậy. Caleb né tránh các câu hỏi trực tiếp về công việc, về những “vụ đau đầu” mà anh nhắc đến. Sự im lặng đó còn đáng nói hơn bất cứ lời giải thích nào.

Ray lấy điện thoại ra. Anh không liên lạc ngay với Caleb. Ray tin rằng nếu có gì nghiêm trọng, việc tiếp cận trực tiếp lúc này có thể khiến Caleb cảnh giác hoặc thậm chí nghĩ rằng Ray là một phần của vấn đề. Anh sẽ bắt đầu theo cách riêng của mình, kín đáo hơn. Ray có khả năng đặc biệt trong việc thu thập thông tin vì anh làm lĩnh vực an ninh mạng.

Anh bắt đầu bằng cách tìm kiếm thông tin công khai về The Enigma và các nhân viên của báo, đặc biệt là những người làm trong ban điều tra. Anh rà soát các bài báo gần đây của The Enigma, tìm kiếm những chủ đề nổi bật, những vụ án đang được quan tâm. Anh dùng các công cụ tìm kiếm nâng cao, lục lọi các diễn đàn, các trang mạng xã hội công khai có liên quan đến báo chí và The Enigma. Anh đang tìm kiếm bất cứ điều gì bất thường, bất cứ manh mối nào có thể giải thích trạng thái của Caleb.

Trong lúc đó, cách đó không xa, Caleb lại chìm trong bóng tối của căn hộ. Caleb nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm bao trùm thành phố. Mọi thứ đều bình yên đến đáng sợ. Nhưng anh biết, dưới vẻ ngoài tĩnh lặng đó là một mối đe dọa vô hình, luôn rình rập.

Anh nhớ lại cuộc gặp với Ray. Thật tuyệt khi được nói chuyện với Ray, được thoát ra khỏi vòng xoáy này dù chỉ một chút. Nhưng liệu anh có vô tình kéo Ray vào không? Chỉ riêng việc gặp gỡ có thể đã là một rủi ro. Caleb cau mày. Anh không muốn ai khác bị liên lụy (dù anh là người đồng ý đi).

Ray vẫn miệt mài với cuộc tìm kiếm của mình. Anh sử dụng các kỹ thuật tìm kiếm nâng cao, đào sâu vào những góc khuất của internet mà người bình thường ít khi biết đến. Rồi anh tìm thấy nó. Một bài báo cũ, được đăng tải cách đây vài năm, viết về The Darkness. Tiêu đề bài báo rất chi tiết, đi sâu vào phân tích tâm lý và phương thức hoạt động của kẻ sát nhân. Và dưới bài báo là cái tên: Frank.

Ray dừng lại. Frank. Tên này… quen quen. Anh nhớ lại cuộc trò chuyện với Caleb nhiều năm về trước, khi anh hỏi Caleb tại sao cậu ấy lại có một chiếc áo Jersey với tên “Frank”. Khi đó, Caleb chỉ đáp rằng: “À, tớ thấy cái tên này nghe hay mà.”

Lúc đó Ray không nghĩ gì nhiều, nhưng giờ đây, cái tên Frank và Caleb lại bất ngờ kết nối trong tâm trí Ray.

Anh đào sâu hơn vào cái tên Frank. Càng đọc bài báo về The Darkness được ký tên Frank, Ray càng nhận ra sự nguy hiểm. Bài viết quá chi tiết, phân tích quá sắc sảo, dường như tác giả đã biết hoặc suy luận được rất nhiều điều mà công chúng không biết. Nếu The Darkness đọc bài báo này, chắc chắn chúng sẽ coi Frank là mối đe dọa lớn.

Sự tò mò ban đầu đã biến thành nỗi lo lắng tột độ. Ray biết mình không thể đứng ngoài cuộc. Dù anh chưa chắc Caleb có phải là Frank hay không, Ray cảm thấy mình cần phải làm gì đó. Anh cần phải tìm cách giúp Caleb, tìm hiểu sự thật và bảo vệ người bạn cũ của mình.