Chương 13: Quan tâm

Ray không thể dứt mắt khỏi bài báo đó. “Frank.” Cái tên đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, hòa lẫn với hình ảnh Caleb mệt mỏi, căng thẳng ở quán cà phê. “The Darkness.” Tên của kẻ sát nhân. Bài phân tích tâm lý chi tiết đến rợn người. Chỉ có một người thực sự đào sâu mới có thể viết được như vậy. Và người đó ký tên Frank.

Ray dành phần còn lại của buổi tối và sáng hôm sau để tìm hiểu thêm về “Frank”. Anh lục lọi các ấn phẩm cũ của The Enigma, tìm kiếm bất kỳ thông tin nào về bút danh này. Anh tìm thấy một vài bài viết khác của Frank – thường là những bài điều tra gai góc, đi sâu vào các vấn đề xã hội hoặc tội phạm. Không có hình ảnh. Không có thông tin cá nhân. Chỉ là cái tên.

Nhưng sự liên kết với Caleb, với trạng thái của Caleb… nó quá rõ ràng để Ray bỏ qua. Ray cảm nhận được điều đó bằng trực giác, bằng khả năng đọc người đã được rèn giũa của mình. Caleb đang che giấu điều gì đó lớn, điều gì đó nguy hiểm.

Anh quyết định tiếp cận Caleb lần nữa, không phải trực tiếp hỏi về Frank, mà bằng một cách tự nhiên hơn, khéo léo hơn. Anh gửi tin nhắn cho Caleb vào buổi chiều: “Này, cuối tuần rảnh không? Có chỗ trung tâm thương mại mới mở nghe bảo vui lắm.”

Tin nhắn đến vào lúc Caleb đang chìm sâu trong mớ hồ sơ cũ, cảm giác bế tắc lại dâng lên. Anh đọc tin nhắn của Ray, một thoáng ngạc nhiên, rồi một cảm giác ấm áp nhỏ nhoi. Ray. Ray vẫn ở đó. Một phần của cuộc sống bình thường mà anh khao khát. Nhưng sau đó, sự cảnh giác lại ập đến.

Caleb lưỡng lự, rồi trả lời: “Cũng… căng phết cậu ạ. Dạo này việc bù đầu. Chắc không đi được rồi.”

Ray nhận được tin nhắn, cảm thấy sự né tránh của Caleb. “Việc căng đến mức nào mà không đi được? Cậu có khỏe không?” Ray gõ lại, cố gắng giữ giọng điệu bình thường nhưng thêm vào một chút sự quan tâm chân thành.

Caleb nhìn tin nhắn, cau mày. Ray đang hỏi sâu hơn. Anh nên nói dối, nên giữ Ray ở ngoài. Nhưng sự quan tâm trong lời nói của Ray, dù chỉ qua tin nhắn, lại chạm đến Caleb. Anh đang quá mệt mỏi với việc gồng mình, với việc che giấu.

“Tớ khỏe, thật sự là hơi phức tạp,” Caleb trả lời, cố gắng cân nhắc từng từ. “Kiểu… không tiện nói qua tin nhắn lắm.”

Ray ngồi nhìn màn hình điện thoại. “Ok. Hiểu rồi. Nếu cần gì cứ gọi tớ nhé, Caleb.”

Tin nhắn của Ray khiến Caleb thoáng xúc động. Anh có thể tin tưởng Ray không? Từ sau cuộc gặp ở quán cà phê, Caleb cũng cảm nhận được điều gì đó khác lạ ở Ray. Ray không chỉ là người bạn cũ tò mò. Ánh mắt Ray nhìn anh đầy sự quan tâm, lo lắng, và cả một chút gì đó… sâu sắc hơn.

Caleb hít sâu, cố gắng dẹp bỏ cảm xúc qua một bên. Anh phải tập trung. Ray không biết toàn bộ câu chuyện, và Caleb chưa sẵn sàng để kể. Anh không muốn kéo Ray vào mối nguy hiểm chết người này. Anh trả lời Ray một tin nhắn ngắn gọn, cảm ơn, và nói sẽ liên lạc sau.

Trong lúc đó, tại văn phòng The Enigma, Ella không ngừng cảm thấy bất an. Cảm giác bị theo dõi không buông tha. Mỗi khi có ai đi ngang qua bàn làm việc, cô lại thoáng giật mình. Cô để ý thấy Caleb ngày càng tiều tụy hơn, nhưng anh cứ gạt đi mỗi khi cô hỏi. Sự im lặng giữa họ khiến Ella đau lòng. Cô biết việc Caleb đang gánh vác rất nặng nề, và cô muốn giúp, nhưng không biết làm thế nào. Cô nhớ lại cái đêm The Darkness gửi email, và hai cái tên lạ hoắc mà Caleb đưa ra. Chúng là ai? Tại sao The Darkness lại tìm Frank? Ella vẫn đang cố gắng tự mình xâu chuỗi các sự kiện, nhưng mọi thứ quá mơ hồ, quá đáng sợ.

Quay trở lại với Ray, lời nhắn của Caleb khiến anh càng quyết tâm. “Không tiện nói qua tin nhắn.” Điều đó xác nhận rằng có chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Ray bắt đầu mở rộng phạm vi tìm kiếm của mình.

Một buổi tối, khi Ray đang làm việc trên laptop, anh nhận được thông báo từ một nguồn tin anh theo dõi bấy lâu. Thông báo chỉ là một đoạn mã hóa ngắn, nhưng Ray biết cách giải mã nó. Nó là một địa chỉ IP. Một địa chỉ IP được sử dụng để truy cập vào một diễn đàn kín, nơi người dùng có thể thuê người khác để giết người. Và mục tiêu được đề cập là: Frank.

Trái tim Ray thắt lại. The Darkness không chỉ tìm kiếm Frank. Chúng đang tích cực săn lùng anh ta. Và Caleb… Ray nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã tối hẳn. Nỗi lo lắng cho Caleb bỗng chốc biến thành một cảm giác thôi thúc mạnh mẽ. Anh không thể chờ đợi nữa. Anh phải nói chuyện với Caleb, đối mặt với anh ta, và tìm hiểu toàn bộ sự thật. Ngay lập tức.