Chương 14: Liên minh

Tim Ray đập thình thịch trong lồng ngực khi anh nhìn chằm chằm vào dòng chữ “Săn lùng: Frank”. Không còn nghi ngờ gì nữa. The Darkness đang truy lùng ai đó tên Frank, và với tình trạng của Caleb, với cái tên Frank xuất hiện trong bài báo của The Enigma về chính kẻ sát nhân đó… Ray không thể ngồi yên được nữa. Lý trí mách bảo anh nên gọi cho Caleb, giải thích mọi thứ qua điện thoại. Nhưng trực giác, thứ mà anh luôn tin tưởng, gào thét rằng anh cần phải đối mặt trực tiếp. Anh cần nhìn vào mắt Caleb khi nói chuyện này.

Ray không lãng phí một giây nào. Anh kiểm tra lại địa chỉ của Caleb. Anh lái xe băng qua thành phố, đầu óc quay cuồng với đủ loại suy nghĩ. Nguy hiểm. Caleb đang gặp nguy hiểm thực sự. Kẻ sát nhân hàng loạt đang săn lùng bạn anh. Và Ray cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ chưa từng có – anh phải bảo vệ Caleb.

Khi Ray đến căn hộ của Caleb, trời đã nhá nhem tối. Ánh đèn từ các tòa nhà lân cận hắt lên khung cửa sổ im lìm của Caleb. Ray hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định nhịp thở. Anh gõ cửa. Một lần. Hai lần. Sự im lặng phía trong khiến anh căng thẳng.

Cuối cùng, cánh cửa mở ra một khe hẹp. Caleb đứng đó, vẻ mặt mệt mỏi và cảnh giác tối đa. Mắt anh mở to khi nhìn thấy Ray. “Ray? Sao… sao cậu lại ở đây giờ này?” Giọng Caleb hơi khàn, pha lẫn ngạc nhiên và lo sợ.

“Tớ cần nói chuyện với cậu, Caleb,” Ray nói thẳng, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể. “Chuyện quan trọng lắm.”

Caleb nhìn Ray chằm chằm một lúc, dường như đang cân nhắc điều gì đó rất nhanh. Cuối cùng, anh thở dài và mở rộng cửa đủ để Ray bước vào. “Vào đi.”

Không khí bên trong căn hộ còn căng thẳng hơn bên ngoài. Caleb đóng sập cửa lại, xoay người đối diện với Ray. Ánh mắt anh đầy nghi vấn, và cả một chút sợ hãi ẩn giấu mà Ray dễ dàng nhận ra.

“Có chuyện gì vậy, Ray?” Caleb hỏi, giọng cẩn trọng.

Ray không vòng vo. “Tớ tìm thấy bài báo cậu viết về The Darkness.”

Mắt Caleb mở to. Anh cứng đờ người. “Đâu… đâu phải tớ viết đâu?”

“Tớ tìm hiểu về Frank,” Ray nói, bước chậm rãi vào phòng khách, nhìn Caleb không chớp mắt. “Và tớ tìm thấy bài báo đó. Tớ cũng tìm thấy một vài thứ khác nữa.”

Ray dừng lại, để những lời đó thấm vào Caleb. Anh thấy sự thay đổi rõ rệt trên khuôn mặt Caleb – từ cảnh giác sang sốc, rồi đến sự cam chịu.

“Tớ biết The Darkness đang tìm Frank,” Ray tiếp tục, giọng trầm xuống. “Chúng đang săn lùng anh ta. Tôi không biết chi tiết, nhưng tôi thấy dấu vết của chúng.” Anh không nói cụ thể về diễn đàn kín, chưa phải lúc. Quan trọng là Caleb hiểu rằng Ray biết mức độ nghiêm trọng của tình hình.

Caleb dựa vào tường, như thể cần điểm tựa. Gương mặt anh trắng bệch. “Cậu… làm sao cậu biết được những thứ đó?”

“Tớ có cách của mình,” Ray đáp, không giải thích thêm. “Quan trọng là, Caleb, cậu đang gặp nguy hiểm. Và tớ nghĩ cậu chính là Frank.”

Sự im lặng bao trùm căn phòng. Chỉ có tiếng đồng hồ quả lắc đều đều vang lên. Caleb nhìn xuống sàn nhà, né tránh ánh mắt Ray.

“Ừm…” Caleb cuối cùng thừa nhận, giọng nói nhỏ xíu, gần như thì thầm.

Ray gật đầu. Anh đã đoán trước điều này. “Tại sao The Darkness lại tìm cậu?”

Caleb hít một hơi sâu, rồi bắt đầu kể. Anh kể về bài báo đó, về việc anh đã đào sâu quá mức vào tâm lý và phương thức của TD. “Tớ viết bài đó cách đây mấy năm, lúc mới vào ban điều tra. Chỉ là muốn thử thách bản thân thôi. Tớ không ngờ… tớ đã chạm vào cái gì đó mà chúng không muốn ai biết.” Anh kể về việc The Darkness gửi email cho Ella, về chiếc USB bị đánh cắp, và việc hắn yêu cầu danh sách nhân viên. “Hắn đe dọa Ella. Tớ nghĩ hắn làm vậy để tìm tớ. Hắn biết tớ làm ở The Enigma, và hắn biết tớ có thể liên quan đến Frank.”

“Và cậu không báo cảnh sát?” Ray hỏi, giọng có chút trách móc.

Caleb lắc đầu. “Không thể. Ella rất sợ, cô ấy tin rằng báo cảnh sát sẽ làm mọi thứ tồi tệ hơn. Và với chiếc USB đó… việc báo cảnh sát sẽ gây rắc rối pháp lý cho Ella. Tớ không muốn cô ấy gặp nguy hiểm vì tớ.” Anh nhìn Ray, ánh mắt van xin sự hiểu. “Tớ phải làm chuyện này một mình, để bảo vệ Ella. Và để giữ cậu… giữ bất cứ ai khác ngoài cuộc.”

Ray lắng nghe, cảm giác lo lắng pha lẫn tức giận dâng lên. Tức giận vì Caleb đã gánh vác mọi thứ một mình, đẩy bản thân vào tình thế nguy hiểm như vậy. Nhưng sự dũng cảm (và cả sự liều lĩnh) của Caleb khiến Ray vừa khâm phục, vừa xót xa.

“Cậu không đơn độc đâu, Caleb,” Ray nói, bước lại gần hơn. “Cậu không cần phải làm chuyện này một mình.”

Caleb ngẩng đầu nhìn Ray. Ánh mắt Ray đầy sự chân thành và quyết tâm. Đó không chỉ là sự thương hại hay lo lắng đơn thuần của một người bạn. Đó là một sự kết nối sâu sắc hơn, được hình thành từ quá khứ và được củng cố bởi chính tình huống nguy hiểm hiện tại. Sự tin tưởng bắt đầu nở rộ giữa họ, một sự tin tưởng được tạo nên bởi bí mật được chia sẻ và gánh nặng chung.

“Để tớ giúp cậu,” Ray nói chắc nịch. “Chúng ta có thể làm việc cùng nhau.”

Caleb nhìn Ray, cảm giác như một tảng đá đè nặng trên vai anh bỗng nhẹ đi một chút. Anh chưa từng nghĩ đến việc này. Kéo Ray vào. Nhưng nhìn vào ánh mắt Ray, Caleb biết Ray sẽ không bỏ đi. Ray đã tìm ra quá nhiều rồi. Và… Ray có thể là mảnh ghép mà anh đang thiếu.

“Nguy hiểm lắm đấy, Ray,” Caleb cảnh báo, giọng vẫn còn do dự. “The Darkness không phải là kẻ tầm thường.”

“Tớ biết,” Ray đáp. “Nhưng tớ không để cậu đối mặt với hắn một mình đâu. Chúng ta sẽ tìm ra hắn.”

Khoảnh khắc đó, trong căn hộ chìm trong bóng tối, Caleb và Ray, hai con người từ hai thế giới khác nhau, bị ràng buộc bởi một bí mật chết người và một kẻ thù chung. Gánh nặng trên vai Caleb giờ đây được chia sẻ. Họ không chỉ là bạn cũ. Giờ đây, họ là đồng minh. Và có lẽ, còn hơn thế nữa.

Cảm ơn bạn đã đọc!